XUYÊN THÀNH ĐỒ ĐỆ NGỐC NGHẾCH HẮC TÂM LIÊN | CHƯƠNG 25


CHƯƠNG 25

Hứa Mộ Ngôn sợ hết hồn.

Vừa nãy chỉ mới sờ qua loa một cái, giờ nắm vào tay rồi mới biết, con rắn này vô cùng lớn.

Cậu nghĩ, thật không nhìn ra, gan của tiểu sư muội lại to như vậy, con rắn lớn như thế này mà cũng dám bắt.

Nhưng chỉ là…

Con rắn này hình như có gì đó khang khác, tại sao nó lại nóng như vậy nhỉ?

Bàn tay theo bản năng mà mò tiếp vào đầu của con rắn lớn này, kết quả là sờ phải thứ gì đó giống như rêu nước, lại còn hơi quấn quấn vào ngón tay.

Hứa Mộ Ngôn lặn dưới nước y hệt như một con cá, may mà con rắn này cũng rất ngoan, không động đậy gì.

Xem ra đây là một con rắn ngoan, nể tình nó ngoan ngoãn, Hứa Mộ Ngôn quyết định đợi bao giờ bắt được nó thì sẽ nướng cả da, nhất định sẽ thơm ngon lắm đây.

Nghĩ đến như vậy thôi là Hứa Mộ Ngôn đã bắt đầu thèm rồi, thịt rắn vừa thơm vừa mềm vừa béo, cậu không thể nào từ chối được.

Cậu đang định thò miệng qua cắn thử xem sao, ai ngờ, phía trên định đầu lập tức có tiếng hừ rên rỉ nhè nhẹ ẩn nhẫn.

Hứa Mộ Ngôn kinh ngạc, thầm nghĩ, không lẽ, cậu đã bơi đến chỗ của Ngọc Ly Sinh rồi hay sao?

Nhưng chưa kịp đợi cậu suy nghĩ nhiều, một chưởng lực đánh xuống, Hứa Mộ Ngôn nhanh chóng trốn sang một bên, bị ép buông tay, lực mạnh đến nỗi đánh cho nước tung tóe lên tận ba bốn trượng.

Hứa Mộ Ngôn giống như con cá chép lật người lại, đầu nhô khỏi mặt nước, hít một ngụm khí thật lớn.

Lúc này, mây đen trên trời cũng đã tản đi, vào giây phút cậu cùng Ngọc Ly Sinh bốn mắt nhìn nhau, đến tên đứa con sau này cũng đã nghĩ xong.

Lúc này, tóc của Ngọc Ly Sinh xõa ra tán loạn trong hồ, mái tóc dài ướt nhèm nhẹp, từng giọt nước thuận theo gò má thon nhỏ mà chảy xuống, còn có đôi mắt câu hồn nhiếp phách kia, có chút phiếm hồng, giống y hệt như đóa hải đường nở giữa mùa xuân.

Đôi môi mỏng hơi mím lại, khóe mắt của Ngọc Ly Sinh càng ngày càng đỏ, trong con ngươi đột nhiên có một cơn giận dữ cuộn trào, môi trên môi dưới vừa gặp nhau, vô cùng nghiêm khắc mà thốt ra một câu: “Nghiệt đồ… đáng chết.”

“Khụ khụ khụ, không phải như vậy đâu, sư tôn! Khụ khụ khụ!”

Hứa Mộ Ngôn bị nước làm cho sặc, căn bản không nhìn được trong đôi mắt của Ngọc Ly Sinh đã lộ ra sát ý, một bên vỗ vào ngực, một bên nói: “Sư tôn, hiểu lầm, hiểu lầm vô cùng lớn.”

“Con và ta cùng ngâm trong một cái hồ nước nóng, còn nói hiểu lầm cái gì?”

Thanh âm của Ngọc Ly Sinh nghe vào thấy vô cùng lạnh giá, ánh mắt nghi hoặc nhìn vào mặt Hứa Mộ Ngôn, “Rốt cuộc vi sư đã làm sai điều gì mà khiến con hận như vậy?”

“Không phải đâu, sư tôn! Hiểu lầm, hiểu lầm! Con chỉ vô ý đi đến nơi này thôi, sau đó nhìn thấy có một tên cuồng đồ háo sắc gan to bằng trời đang nhìn trộm sư tôn tắm.”

Hứa Mộ Ngôn nói đúng sự thật nhưng cũng không hoàn toàn đúng sự thật, dù sao cậu vẫn còn phải sống ở Côn Lôn sơn, đắc tội với đệ tử bảo bối của tông chủ, về sau làm sao có thể sống tốt, cậu nói: “Nhưng mà trời tối quá, con không nhìn rõ mặt của đối phương.”

Ai ngờ Ngọc Ly Sinh lại lắc lắc đầu, cười lạnh: “Cùng một trò, con rốt cuộc muốn diễn bao nhiêu lần.”

Hứa Mộ Ngôn: …

Mẹ nó, lúc ban ngày cậu mới dùng cái lý do này xong, lừa được Ngọc Ly Sinh một lần, làm sao lại quên mất chuyện này chứ?

Hứa Mộ Ngôn nhất thời không biết nói gì, cậu luôn cảm thấy mình giống như đang lấy đá tự đập vào chân mình vậy, nhưng cậu vẫn quyết tâm muốn cứu vãn, “Sư tôn, con nhìn thấy đối phương thả rắn vào trong hồ, tình thế cấp bách… ồ, đúng rồi, vừa rồi con có bắt được rắn rồi! Đậu má, con rắn to lắm! Con còn định cắn một cái!”

Sắc mặt của Ngọc Ly Sinh lạnh lẽo âm u, trách mắng cậu, “Ngậm miệng!”

“Sư tôn, đệ tử nói thật mà, thật sự là con rắn đó vừa to vừa dài.”

Nói đến rắn, Hứa Mộ Ngôn lại lại u sầu nói, “Nhưng mà vừa xong sư tôn đánh con, con sợ quá, buông tay ra, rắn chạy mất rồi.”

“Ồ, vậy sao? Nghe con nói như vậy, tức là đều do vi sư sai sao?”

Sắc mặt của Ngọc Ly Sinh vô cùng khó coi, thứ vừa rồi Hứa Mộ Ngôn bắt được, nào phải con rắn nào? Rõ ràng đó là cái ấy của y mà.

Tại sao lại có người mặt dày vô liêm sỉ đến mức đó chứ?

Ai ngờ câu tiếp theo của Hứa Mộ Ngôn lại càng khiến Ngọc Ly Sinh giận dữ hơn, “Rắn chạy mất rồi thật đáng tiếc, con rắn đó to lắm, lúc đó nó trườn qua miệng con, sớm biết vậy thì con đã trực tiếp cạp nó một miếng.”

Ngọc Ly sinh cắn răng cắn lợi nói, “Nghiệt súc.”

“Đúng vậy, rắn là động vật máu lạnh, chính là nghiệt súc mà mấy người nói, nhưng mà con rắn đó to thật, lại còn dài, đầu rắn to lắm luôn, đại khái… đại khái to như vậy nè, giống như nắm tay của đứa trẻ con.”

Hứa Mộ Ngôn còn trịnh trọng nghiêm túc khua tay múa chân diễn tả, lại công phi phi mấy tiếng, “Sống, không ngon, còn hơi mặn, thứ này mà nướng cả da thì thơm phải biết.”

Ngọc Ly Sinh vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, “Không biết liêm sỉ.”

“Ấy, sư tôn! Đều nói là nghiệt súc rồi, thì nó làm sao mà biết liêm sỉ được.”

Hứa Mộ Ngôn biểu thị không hiểu, nói không chừng, bởi vì là rắn do tiên môn nuôi nên nó có lẽ là biết liêm sỉ, là một con rắn có chí tiến thủ?

“Thật là đáng tiếc, vốn dĩ con còn muốn nếm thử mùi vị.” Cậu theo bản năng mà liếm liếm môi, gương mặt tràn đầy tiếc nuối, “Một con rắn to như vậy, thật muốn nếm thử hương vị mà.”

Thịt rắn là thơm nhất đó, miếng thịt đó vừa vào miệng là tan, mềm lại trơn, da rắn nướng vừa thơm vừa giòn, ngậm vào miệng thì vô cùng thơm.

Mới chỉ nghĩ như vậy, cậu đã rớt hết mặt mũi mà chảy nước miếng rồi.

“Nghiệt súc.”

Ngọc Ly Sinh không nghe nổi lời nói của Hứa Mô Ngôn nữa, y nhấc tay lên định giáo huấn cậu một trận, nhưng ai ngờ Hứa Mộ Ngôn lại cúi người xuống, ôm lấy tay của Ngọc Ly Sinh, gấp gáp hỏi han, “Đúng rồi, sư tôn, con rắn đó không cắn người bị thương chứ? Chân tay mông eo cái gì đó, tốt nhất là lên bờ kiểm tra thử, lỡ như rắn có độc thì phải làm sao?”

“Cút ra.”

Ngọc Ly Sinh lạnh mặt đẩy người ra, nhưng lực ra tay mạnh đến mức khiến Hứa Mộ Ngôn không ngờ tới.

Cậu vậy mà bị một chưởng đánh ngã lăn lông lốc lên bờ, ngã ra đất, ngã chỏng vó tứ chi hướng lên trời không nói, nhưng mà ngực cũng đau, họng thì ngứa, suýt chút nữa thì nôn ra máu.

Hứa Mộ Ngôn vô cùng sửng sốt nói, “Đậu má! Người đánh con làm gì? Con tốt bụng có ý nhảy xuống nước cứu người, người không cám ơn con thì thôi, lại còn ra tay đánh con.”

“Ta đánh con đó! Ai cho con bắt? Con còn muốn cắn, còn muốn ăn?”

“Con muốn ăn một miếng, có gì sai? Con rắn đó là người thân của sư tôn sao? Tại sao con không thể ăn?”

Hứa Mộ Ngôn ôm ngực, trâng tráo mà nói, “Thật không giấu gì, con không phải lần đầu tiên ăn cái thứ đó, chính là hai bàn tay giơ ra đếm cũng không hết! Giống như con vừa nãy ấy hả, con ăn một miếng là nuốt hết ngay!”

“Không biết liêm sỉ.”

“Sư tôn, loại việc này cũng nên xấu hổ?” Hứa Mộ Ngôn cảm thấy vô cùng khó hiểu, “Sư tôn nhất định là chưa nếm thử mùi vị đó rồi, lần sau đệ tử sẽ để sư tôn nếm thử.”

“Câm miệng! Con là đồ nghiệt súc!”

Ngọc Ly Sinh giọng nói lạnh băng, đang định lên bờ, đột nhiên nhớ ra mình chưa mặc y phục nên lập tức dừng lại.

Hứa Mộ Ngôn hơi ngẩn người, cũng hiểu được nguyên nhân trong đó, thầm nghĩ, chẳng trách không có ai thật lòng thích quả phụ nhỏ, tính cách xấu như vậy, không chịu nói đạo lý.

Xem ra đêm nay dù sao cũng phải ăn đánh, nếu đánh trả thì sẽ là khi sư diệt tổ, dĩ hạ phạm thượng.

Nếu nhưng không đánh trả, lúc sau bị đánh y hệt như con rùa rụt đầu, ấm ức chết người đó.

Bình luận về bài viết này